Hot girl Nga Tây, người từng gây sốt với nhiều bộ ảnh body painting chia sẻ rằng: “Tôi cho rằng, hành vi họa sĩ hiếp dâm người mẫu nữ là hành vi đồi bại, lệch lạc… đáng lên án. Nếu câu chuyện này chỉ do một người lên tiếng và không có bằng chứng thì chúng ta có thể hoài nghi. Nhưng một khi đã có tới hai người là nạn nhân lên tiếng thì hành động đó không thể bỏ qua.
Qua những câu chuyện ồn ào gần đây, tôi thấy bây giờ có rất nhiều đối tượng lợi dụng môi trường nghệ thuật để làm những chuyện đồi bại. Đó là những hành vi không thể chấp nhận được, phải lên án một cách mạnh mẽ, thậm chí tẩy chay hoặc xử lý mạnh tay theo quy định của pháp luật. Những hành vi này làm ảnh hưởng rất lớn đến giới body painting nói riêng và giới hội họa nói chung”.
Theo Nga Tây, so với làm người mẫu áo tắm hoặc underwear (đồ lót) thì mẫu body painting phải hở hang da thịt nhiều hơn và để họa sĩ tiếp xúc trực tiếp vào cơ thể thông qua những nét vẽ. Vì thế, làm mẫu body painting là một trong những công việc khá nhạy cảm.
“Một số chương trình tôi đã làm người mẫu body painting không khỏa thân 100% mà vẫn mặc áo “chíp” và quần lót. Và trong phòng làm việc bao giờ cũng có rất nhiều người. Từ trang điểm, làm tóc, khách hàng, nhiếp ảnh... và hầu như các ê-kíp tôi làm việc đều là người quen. Nếu không quen họa sĩ cũng quen chuyên gia trang điểm hoặc nhiếp ảnh.
Chưa bao giờ tôi nhận lời làm mẫu mà chỉ có mỗi họa sĩ và người mẫu trong phòng riêng. Chính nhờ thế mà từng tham gia nhiều dự án body painting nhưng tôi chưa bao giờ phải đối diện với những hành vi thiếu chuẩn mực của họa sĩ.
Ngoài ra, những lúc họa sĩ vẽ trên cơ thể, mình cũng phải có hành động bảo vệ bản thân. Nếu vẽ phần trên phải có gì đó để bảo vệ phần dưới và nếu vẽ phần dưới cũng phải bảo vệ phần trên. Nhiều bạn hay bị hồn nhiên quá khiến cho họa sĩ có những suy nghĩ lệch lạc và có cơ hội để làm những việc đồi bại. Sự việc, người mẫu Kim Phượng bị họa sĩ cưỡng hiếp khi đang làm mẫu là một việc rất đau lòng.
Tuy nhiên, cũng nên nhìn nhận, trong một số trường hợp, khi trách người họa sĩ cũng phải nhìn lại người mẫu. Nếu bản thân không vô tư hoặc dễ dãi quá, người ta chưa chắc đã dám nảy sinh ý định xấu”, Nga Tây bày tỏ thêm.
Đồng tình với quan điểm của Nga Tây, một người mẫu body painting sinh năm 1992 ở TP.HCM (xin giấu tên) cũng cho rằng, việc họa sĩ N.L bị tới hai người mẫu đều từng làm mẫu body painting cho mình vẽ lên tiếng tố có hành vi gạ gẫm hoặc cưỡng hiếp là điều quá sức tưởng tượng đối với cô. Theo người mẫu này, đó không thể gọi là họa sĩ mà là một kẻ mượn danh họa sĩ để làm chuyện đồi bại, thỏa mãn thú tính của mình.
“Tôi làm người mẫu body painting từ khi mới 19 tuổi. Những ngày mới bước vào làm nghề, tôi rất cảnh giác với mọi họa sĩ hoặc nhiếp ảnh. Vì thế, tôi không bao giờ cho phép họa sĩ có những hành động nào “quá tay” trên cơ thể mình. Tuy nhiên, thực tế là tôi chưa bao giờ gặp tình huống phải đến mức có những phản ứng gay gắt chứ chưa nói là bị cưỡng hiếp.
Thật sự, tôi cảm thấy thương cho người mẫu body painting nhất là với giới nữ. Họ phải đam mê lắm mới dám làm lĩnh vực này bởi đây là lĩnh vực khá nhạy cảm và mới mẻ đối với nhiều người”, người mẫu 9x này nói.
Theo nữ người mẫu này thì sự việc người mẫu Kim Phượng tố họa sĩ cưỡng hiếp trong nhà nghỉ là một câu chuyện hy hữu. Nhưng đó là hành vi không thể nào chấp nhận được. Giới họa sĩ đã lên tiếng chỉ trích hành vi này nhưng giới người mẫu cũng cần phải đứng về phía “nạn nhân” để đưa sự việc ra ánh sáng.
“Chúng ta không thể để cho những “con sâu” làm “rầu” cả “nồi canh”. Chúng ta phải lên án mạnh mẽ hành vi suy đồi đạo đức và nhân cách đó. Vẫn biết rằng, môi trường body painting khó tránh khỏi việc làm nảy sinh những dục vọng mang tính bản năng. Nhưng người làm nghệ thuật chuyên nghiệp là người phải biết kiểm soát bản thân và phải biết làm nghệ thuật bằng cái tâm trong sáng. Nếu để phần “con” lấn át vào công việc sẽ không những không thể làm việc mà còn tạo nên những hành vi không ai có thể chấp nhận”, người mẫu 9x thẳng thắn.
Hoạ sĩ Nguyễn Đình Hợp cũng bày tỏ: “Hoạ sỹ chuyên nghiệp chắc chắn không thể có chuyện hiếp dâm người mẫu. Đây là nguyên văn những điều tôi nói với bạn bè và khẳng định luôn không chỉ bây giờ mà cả sau này.
Bởi lẽ, đã gắn với sự chuyên nghiệp trong giới hội họa không phải chuyện đùa. Một khi họa sĩ đã bỏ tiền ra để thuê người mẫu thường họ tận dụng từng giây từng phút, hơi sức đâu để ve vãn, cò cưa rồi hiếp dâm. Còn cảm xúc với cô người mẫu đương nhiên là có thật, thậm chí rung rinh với cô mẫu đó cũng có thật nốt.
Nhưng các anh bạn giả vờ là họa sỹ hãy tin đi, khi coi người mẫu cởi quần áo ra, ngay tức khắc sẽ có cảm xúc khác xâm lấn. Nó như luồng năng lượng thôi thúc họa sỹ vẽ, vẽ và vẽ. Còn những anh giả vờ là họa sỹ thì nhiều vô kể, chả riêng anh cái anh N.L đâu. Vự mượn danh là có thật, tìm cơ hội để tiếp xúc người mẫu là có thật, nhưng vĩnh viễn anh ta chỉ là họa sỹ giả vờ mà thôi. Kể cũng lạ, những anh cả đời vẽ vài bức tranh tường ba lăng nhăng cũng đương nhiên là họa sỹ? Cũng nên học giới âm nhạc, họ rạch ròi thế nào là ca sỹ, nếu không thì ông nào hay hát karaoke thành ca sỹ sẽ làm loạn môi trường âm nhạc”.
Tác giả: Hà Tùng Long
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn