Bất cứ phương án nào cũng có ưu điểm và có cả mặt trái, điều quan trọng là những người cầm cân nẩy mực phải tinh, phải sáng suốt và phải đủ cái uy, cái dũng khi cần sử dụng đến cái uy và cái dũng đấy.
Phương án rút gọn V-League, tất cả 14 đội đá vòng tròn 1 lượt ở giai đoạn 1, sau đó phân nhóm đá tiếp vòng tròn 1 lượt (theo từng nhóm) ở giai đoạn 2 của V-League 2020, có ưu điểm là buộc các đội phải tập trung cao độ hơn, bởi đường đua sẽ ngắn hơn.
Đặc biệt, với các đội tranh ngôi vô địch, họ không còn nhiều thời gian để “chạy đà” như các mùa giải trước đây. Muốn vô địch, các ứng cử viên phải chiến đấu cật lực ngay từ đầu, đặc biệt là tránh sẩy chân trước các đối thủ trực tiếp.
Nhưng mặt trái của phương án này nằm ở chỗ với các đội không đá để vô địch, cũng không lo trụ hạng thì sao? Đường đua càng ngắn, số lượng đội tranh chung kết xuôi (8 đội) và chung kết ngược (6 đội) càng được phân hoá, thì vai trò của các liên minh, tức là nhóm các đội có chung mục đích và chịu chung sự ảnh hưởng nào đấy càng dữ dội.
Những đội đã yên tâm trụ hạng, nhưng lại không có chỉ tiêu leo cao sẽ yên tâm với vị trí của mình, rồi từ chỗ hết động lực, có thể dẫn đến nguy cơ “nhường điểm”, “cho điểm” vì tình thân và vì ý đồ tiêu cực.
Phương thức phân nhóm đá VCK xuôi và ngược là phương thức mà bóng đá Việt Nam từng áp dụng ở giải đội mạnh toàn quốc (tương đương với V-League ngày nay) cách nay hơn 20 năm.
Ngày ấy, cũng vì phương thức này dễ nẩy sinh tiêu cực theo cách nêu ở trên, nên khi tiến lên chuyên nghiệp, bóng đá nội mới bỏ kiểu VCK, để đá theo dạng league, vòng tròn 2 lượt như các nền bóng đá tiên tiến thế giới vẫn làm.
Hoàn cảnh đặc biệt sau dịch Covid-19 buộc chúng ta phải quay lại với phương thức đấy, nhưng cũng từ chỗ trở lại với phương thức tổ chức cũ, những nhà điều hành bóng đá nội phải có cách làm khác với những năm tháng cũ, để loại trừ bóng ma tiêu cực.
Ví dụ nếu đá theo kiểu cũ, xoá toàn bộ điểm số của các đội ở giai đoạn 1, đồng loạt trở lại vạch xuất phát từ giai đoạn 2, thì nhóm những đội đã chắc suất top 8 hoặc yên phận ở nhóm 6 đội cuối bảng sẽ như thế nào? Khả năng có đội lợi dụng kẻ hở này để “tát nước theo mưa” là khả năng không thể loại trừ.
Ngược lại, nếu các nhà làm giải vẫn giữ điểm số giai đoạn 1, đòi hỏi tất cả đội bóng phải tăng tốc ngay từ đầu để chiếm lợi thế mà không có nhiều toan tính. Đến giai đoạn 2, họ vẫn phải dốc sức thi đấu để tranh các thứ hạng hoặc tránh rớt hạng, vì giai đoạn 2 rất ngắn.
Dĩ nhiên, phương án nào cũng có ưu và có nhược, nhưng việc giữ lại điểm số sau giai đoạn 1 sẽ công bằng với các đội, thay vì xoá sạch đá lại từ đầu.
Ngoài ra, để chống tiêu cực thì rất cần sự tinh tường, cần cái uy, cái dũng của những nhà điều hành giải. Đòi sự tự giác của tất cả các đội và toàn bộ nền bóng đá là điều không tưởng, và nếu có sự tự giác tuyệt đối đấy thì có lẽ bóng đá Việt Nam sẽ chẳng cần đến các đơn vị hành pháp, cơ quan thực thi kỷ luật và cả tổ chức điều hành.
Đây là lúc mà VPF cần thể hiện vai trò của mình, sau khi quá mờ nhạt trong thời gian vừa qua. VPF từng bị chê là thiếu nhạy bén khi đưa ra các phương án tái khởi động V–League trong thời gian đầu, nhưng toàn xa rời thực tế, trong khi phương án đá rút gọn hiện tại xuất phát từ đề xuất của HLV Chung Hae-Seong của CLB TPHCM, sau đó được cải tiến, chứ dấu ấn của VPF đối với phương án này rất nhỏ.
Mong rằng trong công tác điều hành giải V-League 2020, cũng chống tiêu cực ở mùa giải đặc biệt này, VPF có thể làm tốt hơn những gì mà họ từng thể hiện trong thời gian qua, nhằm tạo sự công bằng cho toàn bộ giải đấu!
Kim Điền
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn