Vẫn là những rối loạn rất khủng khiếp của Hoàng Yến, nhưng tôi lại thấy nó thật ngộ nghĩnh. Tôi bắt đầu chơi những trò y hệt con, bắt chước những âm thanh vô nghĩa và thậm chí có lúc hú hét cùng con. Chúng tôi nằm lăn ra nền nhà và ngắm những chai lọ xếp thành hàng dài. Tôi phát hiện ra một điều, thực ra nhìn dãy chai từ điểm đầu đến điểm cuối cũng có cái thú vị. Một đường dài bị gấp khúc nhịp nhàng và gương mặt của chúng tôi nhìn qua cái chai ấy vừa méo mó vừa hài hước rất buồn cười. Hoàng Yến cười khanh khách, mắt con dừng lại ở gương mặt tôi ba giây và tiếng cười ấy rõ ràng là hướng đến tôi.
“Ngày… tháng… năm…
Lần đầu tiên con tương tác với cha bằng cảm xúc. Có lẽ cũng biết cha vui nên con đã nhìn cha hơi lâu. Bao lâu rồi hả con? Cha đã đợi ánh nhìn đó biết bao lâu rồi con biết không? Đôi mắt con thật đẹp. Cha không kiềm được niềm vui của mình nên đã gọi điện thoại cho mẹ con khi ấy vẫn đang ở trường để kể về tiếng cười của con. Mẹ con đã lặng đi mấy giây…
Nhưng cha lại giật mình. Đáng lẽ con đã nhìn cha sớm hơn và lâu hơn nếu cha không mất quá nhiều thời gian loay hoay để hiểu con.
Rồi chúng mình nằm yên trên nền nhà như thế con gái nhỉ? Chúng ta nhìn vào cánh quạt xoay tít. Những chuyển động đơn điệu đều đặn của cánh quạt thật ra không có gì hấp dẫn với cha cả, thậm chí nó làm cha chóng mặt nữa là khác. Nhưng vì sao con lại thích nhỉ? Có lẽ tại cha chưa hấp dẫn bằng những chuyển động của cánh quạt chăng? Cha sẽ nghĩ cách con gái của cha ạ! Thế nào rồi cha cũng nghĩ ra điều gì đó hấp dẫn hơn những vòng xoay của cánh quạt.
Ba ngày sau đó, Hoàng Yến cho tôi cõng con trên lưng chơi trò ‘Nhong nhong ngựa ông đã về’. Con có vẻ thích thú hơn khi tôi lắc lư và thỉnh thoảng chồm lên nhè nhẹ.
Một tuần sau đó, chúng tôi chơi được với nhau trò ‘Kiến bò’, mắt con bắt đầu nhìn theo những ngón tay của tôi khi chúng chuyển động nhẹ nhàng trên cánh tay con. Thỉnh thoảng tôi cường điệu kêu lên ‘kiến cắn mũi này’, ‘kiến cắn má này’,… Dù chưa có cảm giác thích thú nhưng con cũng chịu ngồi yên lặng theo dõi. Hai tuần kế tiếp, chúng tôi chơi với cát, với đất sét rồi chơi cả trò ‘Chi chi chành chành’.
Ba tuần sau đó, con đã ngồi ngoan phía trước cho tôi chở đi chơi mà không lao xuống nữa. Khi đi ngang quảng trường, con ngước lên nhìn những lá cờ bay phần phật, tôi bèn chỉ ngón tay lên nói: ‘Lá cờ’. Hoàng Yến cũng chỉ ngón tay nhỏ xinh của con lên. Tôi loạng choạng tay lái, mắt mờ đi như không tin vào điều mình vừa trông thấy.
Đêm ấy có trăng, tôi chỉ lên bầu trời, nói với Hoàng Yến: ‘Trăng kìa con’. Hoàng Yến tuy ngước lên nhưng những ngón tay của con vẫn đang mải miết chơi với nhau một cách kỳ quặc. Tôi chăm chú nhìn những ngón tay ấy, rồi chạm vào chúng, vuốt nhẹ theo rồi chỉ lên bầu trời lần nữa: ‘Trăng kìa con’. Hoàng Yến lặng yên một lát rồi bỗng đưa ngón tay lên chỉ trăng. Đêm hôm ấy với tôi, trăng chưa khi nào đẹp hơn thế.”
“Sài Gòn, ngày… tháng… năm…
Con biết chỉ tay. Cha gần như muốn dừng xe lại để khoe với bà bán bánh mì quen ở quảng trường điều đó. Nhưng cha đã kịp dừng lại, hít một hơi thở sâu. Dè dặt chỉ tay lên những ngọn cờ như đang reo vui trên cao, cha nói to hơn thường lệ: ‘Lá cờ kìa’. Cha nhìn theo ngón tay con từ từ đưa lên chỉ ngọn cờ. Như một thứ ánh sáng, con gái ạ, nó chói lòa trong mắt cha. Cha ngước lên, không chỉ thấy ngọn cờ mà còn thấy cả vầng dương của buổi ban chiều đang dịu lại.
Con biết chỉ tay rồi. Con đã biết từ từ đưa ngón trỏ lên…
Ban đầu, ngón tay con chưa thẳng, còn hơi cong cong rụt rè nhưng rõ ràng đã hướng lên rồi từ từ duỗi ra, vươn lên rồi chỉ thẳng. Nó hệt như một cái hạt được gieo giữa cơn hạn hán kéo dài, từ ngày này đến ngày khác cong mình đựng cái nắng nóng để bảo vệ cho hạt mầm đang ủ bên trong. Đến một ngày cơn mưa đến, dẫu chỉ mang lại chút hơi ẩm trên cát nhưng cũng đủ hạt mầm thức giấc, rồi những chiếc rễ non nớt cắm xuống và từ từ nẩy lá… Hình ảnh đó ngay lập tức ghi dấu vào cha y như lần đầu con mỉm cười lại với cha khi chúng ta nằm ngắm những chiếc chai xếp thẳng hàng.
Cha từng lo sợ rằng con chẳng thể tự làm bất kỳ điều gì, kể cả chỉ tay. Việc được con ngồi trên lưng, rồi con chủ động trèo lên bụng cha chơi trò bập bênh, thật là thương. Cha ốm nhom, chẳng có một chiếc bụng béo để con thoải mái nhún nhảy trên đó. Những lúc con khó ngủ, cha mẹ không dong con ngoài đường nữa mà cha massage nhè nhẹ lưng cho con… Ban đầu con cự tuyệt nhưng dần dần cũng nằm yên rồi sau đó ngủ ngoan.
Con đã biết chỉ tay. Con chỉ ngọn cờ. Con chỉ trăng.
Không chỉ đơn thuần là sự phát triển sinh học, nó còn là khởi đầu cho sự đương đầu và ứng xử trên mỗi bước đường đời sau này của con. Như một cái lật là khởi đầu cho sự chuyển động để làm chủ chính mình vậy. Một cảm giác thật lạ lẫm. Khi Hoàng Yến ngủ, tôi mân mê ngón trỏ của con rồi cũng vùi mình vào giấc ngủ theo con.
Buổi chiều hôm sau, tôi chở Hoàng Yến đi lại con đường quảng trường. Tôi chạy chậm rồi dừng lại, ngón tay trỏ chỉ lên cao: ‘Lá cờ’, Hoàng Yến bất động không phản ứng. Tim tôi đập thình thịch, tôi chỉ ngón trỏ lên cao lần nữa và nói lớn hơn: ‘Lá cờ’. Tôi nín thở chờ sự dịch chuyển của ngón tay con. Năm giây… mười giây… ngón tay con di chuyển, đầu ngón trỏ hướng thẳng lên, môi con mấp máy một âm tựa như chữ: ‘Cờ…’.
Tôi run bắn người. Đúng vậy, tôi không nghe nhầm. Tôi bèn dựng xe, xốc con lên xoay một vòng, hét lớn:
- Đúng rồi! Cờ! Là lá cờ! Lá cờ!
Vài người đi qua nhìn cha con tôi lạ lẫm. Tôi mặc kệ, không quan tâm đến họ. Chúng tôi khiêu vũ trong niềm vui của mình.
Tôi tìm mua một lá cờ nhỏ cầm tay. Lá cờ reo vui cùng chúng tôi trên con đường trở về nhà. Mai đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, đang tưới những khóm hoa ở hai bên hông nhà. Tôi dựng xe, bế Hoàng Yến trên tay, đứng trước Thùy Mai và bảo cô ấy hãy đứng yên đó nhìn hai cha con tôi. Tôi đưa lá cờ lên và nói: “Lá cờ”.!
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi nín thở.
Thùy Mai nín thở. Chờ đợi.
Giây thứ năm…
Hoàng Yến từ từ đưa ngón trỏ ra rồi mấp máy môi: ‘Cờ…’.
Mai tròn mắt ngạc nhiên, rồi long lanh, rồi ngập nước. Chúng tôi ôm lấy nhau, mấy khóm hoa tươi rung rinh nở. Hoàng Yến yên lặng ở giữa chúng tôi, con không đẩy cha mẹ ra nữa, con cầm lấy lá cờ xoay xoay.
Đêm hôm ấy, trăng mười sáu sáng trong, ba chúng tôi ngồi bên hiên. Thùy Mai chỉ trăng, tôi chỉ trăng, Hoàng Yến chỉ trăng, môi mấp máy gần với từ: ‘Trăng’. Dưới ánh trăng, mắt chúng tôi tìm nhau rồi nhìn xuống Hoàng Yến. Trăng lấp lánh rót xuống ba chúng tôi. Mọi thứ, trong khoảnh khắc đó, bình yên như một giấc mơ.”
Trích “Trái tim người cha”
Theo First News
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn