Mới đây, nam diễn viên Lê Tuấn Anh - gương mặt đình đám một thời của điện ảnh Việt Nam đã chia sẻ lại bài viết của đạo diễn Lê Hoàng về anh trên trang cá nhân. Nam diễn viên tỏ ra khá bất ngờ khi được vị đạo diễn họ Lê họa chân dung một cách “hoành tráng” với lối viết dí dỏm, duyên dáng mà thâm thúy như ngày nào.
Lê Tuấn Anh chia sẻ: “Đọc tút của ông anh mà thằng em suýt lệch cả quai hàm, cười như chưa từng được cười, tưởng đâu phải ghé chấn thương chỉnh hình để nắn lại. Anh vẫn thâm thúy và duyên dáng như thuở nào.
Mần đạo diễn mấy mươi năm tả xung hữu đột cứu vớt nền điện ảnh Việt Nam vẫn có thì giờ tung tẩy giỡn đùa với câu chữ, nội lực lại có phần uyên thâm hơn.
Đa tạ ông anh đã họa bức chân dung em hơi bị “hoành tráng”. Em phải tự ngắt nhéo mình 80 lần cho tỉnh, cho hồn khỏi lâng lâng mà bay tới mây xanh. Cũng may là ở cái tuổi 50 đủ để trấn tĩnh mình, không tăng huyết áp đột biến rồi chết trong sung sướng. Dù anh có phóng lên cực đại nhưng phần nào thuở tuổi trẻ sôi nổi cũng bừng sáng lên và ùa về trong e thật dễ chịu, một cảm giác rất là Yomos.
Tuy nhiên, em không tan biến đi, vẫn tồn tại bên đời... nhưng rút vào trong lặng lẽ. Bởi em cảm thấy rằng mình cống hiến đã đủ dù khi ấy em chưa tròn 30. Cái quan trọng là em muốn mình trở về là mình, sống thực tế, thôi mơ trăng và lượn cùng sao.
Em thôi làm Don Kihote mải mê chém vào cối xay nghệ thuật, thứ nghệ thuật... rất đặc thù của xứ ta đã có anh, một đạo diễn đẹp trai tài ba, cây đồ hiệu sành điệu và với rất nhiều bạn khác nữa làm tốt hơn em nhiều. Thôi đu dây điện, liệng trên mây, cười thường trực cả ngày để tỏ rằng mình luôn thân thiện. Theo thời gian phôi pha, em đã được trở lại là mình, an nhiên, tự tại.
Em vẫn thích ngao du, tuy ngồi nơi xó chợ, bô rác, vỉa hè... Chân đi dép lê lẹt quẹt, thoải mái vì chả mấy ai còn nhận ra mình. Em lại thấy vui, nhẹ nhõm, hạnh phúc với lẽ sống mà em đã chọn hơn những chỗ đèn màu lấp lánh, tô son trét phấn, diện đồ, diện túi... lòe nhau.
Theo nam diễn viên Lê Công Tuấn Anh, ở cái tuổi “tri thiên mệnh” anh cười và mặc kệ những thị phi ác ý sau lưng mình. Dù nhiều người chê anh xấu, mập... nhưng anh vẫn thích anh của bây giờ hơn gã trai đỏm dáng, ẽo ợt ngày nào.
“Mình sống cho mình chứ không sống hộ cuộc đời người khác. Em thích cái đẹp bên trong, cái đẹp của tâm hồn... nên luôn nhủ mình cố gắng sống đúng với lương tâm, với gia đình, người thân, bạn bè và đồng loại.
Đa tạ ông anh Lê Hoàng của em đã “quật mồ” lôi em dậy khi em “xanh cỏ” từ lâu. Nhưng em rất muốn bình yên, ngồi đáy giếng lặng nhìn vòm trời sôi nổi, ngó thánh thần đương đại chém gió đuổi mây, cứu độ thế nhân.
Em luôn nôn nao, luôn mong mỏi, luôn trông chờ... những tác phẩm nghệ thuật mới của anh. Chỉ có anh, duy nhất anh mới có thể đưa điện ảnh xứ Đông Lào lên ngang tầm thế giới. Anh là niềm hy vọng của những người yêu nghệ thuật chân chính, là tượng đài trong em”, diễn viên Lê Tuấn Anh bày tỏ.
Trước đó, đạo diễn Lê Hoàng đã có những dòng chia sẻ khá dài khi khắc họa về Lê Tuấn Anh. Ông viết: “Nếu như đàn ông có 10 tiêu chuẩn ngoại hình thì Lê Hoàng có 1, Lê Công Vinh có 7, Lê Huỳnh Đức có 8 còn Lê Tuấn Anh có 20. Anh có chiều cao gần 1,8m, có cặp mắt đen và sâu thẳm như nước Hồ Xuân Hương ngày xưa, có làn da nâu biếc như hạt dẻ đánh véc - ni, có hàm răng trắng và chắc như ngà voi, có bộ ria kiểu Clark Gable, nụ cười kiểu Jang Don Gun và móng tay kiểu Cổ Thiên Lạc... Gái già tê dại, cô gái trẻ ngã khuỵu xuống còn cô gái qua tuổi trẻ vụt thấy tình yêu như sáng bừng lên".
Đạo diễn này còn viết thêm rằng: “Cách đây khoảng gần hai chục năm, Lê Tuấn Anh mà bạn bè gọi là Lê Chim nhằm phân biệt với Lê Công Tuấn Anh (tức Lê Cu) hay ngồi trên xe Zeep mui trần, phóng dọc ngang trên các con đường Nam Bắc, chả khác gì một tay giang hồ: “một mình, một ngựa, một khẩu súng” đi khai phá các vùng đất hoang sơ của màn bạc.
Còn nhân vật gì trên đời mà Lê Tuấn Anh chưa đóng: công an, công tử, sinh viên, du đãng, giám đốc, đặc công, giáo sư, giang hồ… Anh là kẻ duy nhất ở Việt Nam lúc ấy dám in danh thiếp: “Lê Tuấn Anh. Vô nghề nghiệp. Mà đưa ra không kẻ nào dám cười”.
Nói về cuộc sống của mình. Lê Tuấn Anh hay dùng một tiêu đề trong một phim anh đóng vai chính “Nửa đời phóng đãng” (hình như phim ấy của đạo diễn Lê Mộng Hoàng) tác phẩm đó hay đến mức nào tôi không biết. Tuy nhiên, nhiều người nói xem xong nhiều khán giả nói đáng lẽ phải đổi tên là “Cả đời phóng đảng” mới đúng. Nhà văn Vương Hồng Sẻn viết một hồi ký bất hủ “Hơn nửa đời hư” nghe đâu ông dặn dò nếu chuyển nó lên phim thì chỉ đồng ý khi Lê Tuấn Anh đóng vai chính.
Cách đây không lâu người Sài Gòn thỉnh thoảng lại thấy xe Lê Chim phóng qua trên đó thường có mũ phớt, vài cô gái trẻ với mấy chai rượu X.O. Bốn năm kịch bản phim, nửa lít nước hoa, nửa ký xà bông thơm, nửa bao tải tiền và hai vỉ thuốc đau bụng.
Hồi đó ra Hà Nội gặp Lê Tuấn Anh trong tiệm gội đầu, tới Huế gặp Lê Chim trong chùa Thiên Mụ rồi vô Sài Gòn đụng anh tại quán cà phê. Di chuyển không biết mệt mỏi, đóng phim không bao giờ ngừng và yêu ai vô cùng tuyệt mật là những phẩm chất Tuấn Anh khuyên dùng.
Bạn bè quý Lê Tuấn Anh vì hào hiệp, gái trẻ yêu Lê Tuấn Anh vì hào hoa, đạo diễn quý anh vì hào kiệt, bà già yêu Tuấn Anh vì hào nhoáng còn dân chơi thích anh vì hào sảng. Còn các chủ quán thích Tuấn Anh vì thích vì không tiếc xu, hào. Tôi chưa thấy một tầng lớp nào trong xã hội không ưa Lê Chim cả.
Nghe nói Hội Điện ảnh có lập ra một tiểu ban lên danh sách những cô gái mê Lê Tuấn Anh và từ đó cho tới tận bây giờ, họ làm quần quật ngày 8 tiếng vẫn chưa xong. Có lần tôi liếc trộm vào đấy, thấy tên của tám hoa hậu, năm người mẫu, sáu cô tài tử ngoại quốc và nữ đại gia. Những ai chỉ yêu không dám nói thì không được tính.
Lê Tuấn Anh, Lý Hùng, Lê Công Tuấn Anh là ba nam tài tử làm mưa làm gió hồi phim thị trường của thập niên chín mươi mà không có bất cứ một tài tử hiện nay nào so sánh nổi, trong đó Lê Tuấn Anh lâu nhất. Vì “Men” nhất. Khán giả hâm mộ anh đến mức anh lên sân khấu làm bất cứ trò gì cũng có vài ngàn người giết nhau để mua vé. Tôi thề chưa từng nam ca sĩ nào ở Việt Nam hát bài “Đàn bà” hay hơn Lê Tuấn Anh, đơn giản vì anh ca nó tới cả triệu lần khắp giang sơn gấm vóc.
Mỗi lần gặp Lê Tuấn Anh trong đời là một phen hoảng sợ. Anh reo lên một tiếng ôm chặt lấy ta, mặc cho ta vùng vẫy, kêu khóc, cứ thế ấn vào xe lôi đi vào vũ trường, vào tiệm ăn, vào phòng massage… vào vườn thượng uyển. Khi bạn đã nát nhừ, Tuấn Anh vứt xuống vỉa hè, đi lôi đứa khác. Chỉ vài vòng như thế, toàn thành phố náo loạn.
Đùng một cái, Lê Tuấn Anh biến mất, cứ như tan vào không khí. Thiên hạ nhao lên, kẻ đồn Tuấn Anh sang Hàn Quốc, mở hãng phim. Có người nói gặp anh ở nhà băng, đang làm chủ tịch ngân hàng. Có vài cô gái còn thề đã nhìn thấy Lê Chim mặc áo nâu trong chùa trên núi cao, tay gõ mõ tay lần trần hạt, mắt xem tivi phim 18+
Tất cả những tin đồn ấy đều láo toét. Tôi vừa gặp Tuấn Anh hôm qua, và phát hiện ra anh đang đọc một cuốn kịch bản, bên phải là bao thuốc lá, bên trái là vại dầu thơm. Anh lẩm nhẩm một câu nói bất tử trong phim hoạt hình “Sói và Thỏ”: Hãy đợi đấy!.
Quán cà phê mờ mờ tối, có vài nghệ sĩ tuổi teen đang vung tay chém ra không khí xa xa. Lê Chim liếc nhìn họ âu yếm, rồi nở nụ cười bí hiểm cúi xuống đọc tiếp.Tôi nhẹ nhàng chùi nước mắt, quay ra! Rồi tôi lấy hết sức bình sinh quay lại hỏi: “ Lê Chim ơi sao em mập thế này ?”. Chim trả lời: “Em phải cố tăng cân để sắp tới sang Mỹ nhận vai Bố Già tập 5 của đạo diễn Francis Ford Coppola”.
Tác giả: Hà Tùng Long
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn