Tôi học được sức mạnh của lòng biết ơn từ mẹ. Khi biết tin mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, mẹ tôi không những không than thân trách phận mà còn bày tỏ lòng biết ơn đối với cuộc đời tuyệt vời bà đã sống. Bác sĩ nói mẹ tôi chỉ còn sống được khoảng mười lăm tháng. Trước tin dữ đó, phản ứng dễ dàng và tự nhiên là tức giận và oán trách cuộc đời. Nhưng không, mẹ đã chọn biết ơn.
Một tuần sau khi biết mình có một khối u ác tính trong não, mẹ tôi viết một phân tích lạc quan đến ngạc nhiên về bệnh tình của mình:
Căn bệnh này cho tôi thời gian để ưu tiên và làm tất cả những điều mình muốn để có thể khép lại cuộc đời một cách trọn vẹn và viên mãn. Từ khi mắc bệnh đến nay, cảm xúc chính của tôi không phải là sợ hãi hay căm phẫn, mà là biết ơn cuộc đời mình đã sống, những người mình đã gặp và những nơi mình đã đi qua.
Tôi chỉ bắt đầu xem mẹ như một người bạn sau nhiều năm nổi loạn của tuổi teen - khoảng thời gian mà tôi vờ như mình không cần mẹ. Có thể mẹ không cảm thấy uất ức về bệnh tình của mình, nhưng tôi thì có. Tôi không cầm được nước mắt khi nghĩ đến chuyện mẹ sẽ không bao giờ được nhìn mặt cháu ngoại hay không thể tiếp tục sự nghiệp viết lách mà mẹ theo đuổi sau khi nuôi dạy bốn đứa con trưởng thành.
Nếu có phước lành nào đó trong căn bệnh của mẹ thì đó là nó cho mẹ mười lăm tháng thật sự sống và cho chúng tôi, gia đình của mẹ, thời gian để nói cho mẹ biết mẹ có ý nghĩa như thế nào với chúng tôi. Mẹ từng viết về cuộc đời mình như sau, “Tôi cảm thấy biết ơn cuộc sống và những điều kỳ diệu nó mang lại. Tôi ước cảm giác này có thể được đóng chai và gửi đến những người cần nó”.
Càng nghe mẹ chia sẻ về lòng biết ơn cuộc sống, tôi càng cảm thấy biết ơn mẹ và không chỉ mình tôi cảm thấy như vậy. Tôi biết rằng gia đình, bạn bè và người quen của mẹ đều có cuộc sống tốt đẹp hơn nhờ có mẹ. Tầm ảnh hưởng của mẹ không chỉ dừng lại ở sáu thành viên trong gia đình chúng tôi. Mọi người mẹ gặp đều hết lời khen ngợi sự tử tế và trí tuệ của mẹ. Tôi phải giúp mẹ hiểu được điều đó. Mẹ cần biết mình tuyệt vời thế nào.
Suy nghĩ đó đã đưa tôi đến với ý tưởng thực hiện Quyển sách Biết ơn. Tôi tìm đến những người mình quen biết và nhờ họ lan truyền thông điệp, “Nếu bạn từng được truyền cảm hứng bởi Betty Sue O’Maley theo một cách nào đó, xin vui lòng viết vài dòng để bà ấy biết bà đã làm cuộc sống bạn tươi sáng hơn”. Phản ứng của mọi người nhiệt tình và tích cực hơn tôi nghĩ với rất nhiều email và thư tay liên tục được gửi về. Tôi cố gắng tập hợp và sắp xếp các lá thư đó thành một quyển sách trong thời gian ngắn nhất có thể vì ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng của mẹ.
May mắn là tôi đã kịp hoàn thành quyển sách đặc biệt đó - quyển sách tập hợp những lá thư biết ơn kèm theo hình ảnh ghi lại khoảnh khắc đẹp cuộc đời mẹ - trước lễ Giáng sinh năm ấy. Đó là món quà ý nghĩa nhất tôi từng tặng mẹ và biểu cảm của mẹ khi mở quà là vô giá đối với tôi. Mẹ tôi qua đời năm tháng sau khi nhận được Quyển sách Biết ơn, nhưng trước khi ra đi, mẹ đã biết cuộc đời mình có ý nghĩa đặc biệt thế nào với hàng trăm người mà mẹ đã tạo được ảnh hưởng. Tôi hy vọng những người đóng góp thư vào Quyển sách Biết ơn cũng nhận được một món quà - món quà của việc sống chậm lại và nghĩ về những điều mình biết ơn.
Cuộc sống của mẹ tôi tuy không dài nhưng vô cùng trọn vẹn. Tôi luôn nhớ đến mẹ và tưởng nhớ mẹ bằng việc sống biết ơn mỗi ngày.
Trích sách “Còn sống còn yêu thương”
Sách do First News thực hiện
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn