Tôi chưa bao giờ quá thích câu chuyện Cô bé lọ lem mà hầu hết mọi người đều biết. Cô bé lọ lem ấy là một người kém may mắn. Mẹ cô bé qua đời, cha tục huyền với một người phụ nữ xấu xa có hai cô con gái riêng chỉ biết yêu bản thân mình.
Cô bé lọ lem bị đày xuống làm kẻ hầu hạ, luôn bị ngược đãi, phải ngủ trên đống tro lò sưởi. Cô bé không thể làm gì khác hơn ngoài việc chấp nhận số phận.
Tất cả những gì cô bé lọ lem có thể làm là cầu may, dẫu rằng cô cũng chẳng mong đợi điều gì. Cô không dám chạy trốn. Cô không dám phá hỏng cuộc sống tăm tối của mình bằng một sự thay đổi tươi sáng hơn. Cô không dám đâm nát những trái tim độc ác kia – kết cục mà họ đáng phải nhận.
Ồ, tất nhiên là không, sẽ không có một sự sắp đặt nào xảy ra. Cô bé lọ lem chỉ là một cô gái hiền lành. Sự yếu đuối bao lấy cô. Cô vĩnh viễn chỉ thụ động chờ đợi một điều gì đó xảy đến với mình.
Không vì lý do cụ thể nào, một bà tiên nhân hậu đã xuất hiện đưa cô đến buổi khiêu vũ của nhà vua. Cô bé lọ lem đã không hỏi: “Quỷ tha ma bắt bà đi, sao không đem đến cho tôi một vài bộ quần áo ấm, mấy cái bánh hamburger cùng khoai tây chiên, thay vì đôi giày thủy tinh trong suốt và một người phu ngựa trong trang phục bí ngô đẹp mắt?”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc khiêu vũ với đôi giày thủy tinh, nhưng tôi nào phải là cô bé lọ lem. Tôi cũng cứ suy nghĩ mãi về việc khiêu vũ với một cô em xinh đẹp mà tôi chưa từng biết mặt, người xuất hiện trong bữa tiệc của tôi với một đôi giày thủy tinh; lẽ ra ít nhất thì bà tiên nhân hậu cũng nên đem đến một đôi giày khiêu vũ bằng da cá sấu có những sợi kim tuyến bằng vàng cùng với dây buộc quanh cổ chân. Nhưng tôi cũng không phải là hoàng tử, và chắc chắn bà tiên đỡ đầu đã có sự sắp đặt để hoàng tử nhận ra cô bé lọ lem.
Cô bé lọ lem chỉ đơn giản ngồi ở nhà và chờ đợi. Chưa bao giờ cô nói một lời nào về nơi cô ấy từng ở hay những điều cô ấy biết. Cô ấy chỉ biết chờ và chờ mà thôi.
“Rồi những điều tốt đẹp cũng sẽ tới” đã trở thành câu cửa miệng của cô bé lọ lem. Và cô lại tiếp tục “há miệng chờ sung”. Cho đến khi hoàng tử xuất hiện. Anh ta và chiếc giày thần kỳ. Anh ta thậm chí không thèm nhìn vào ngôi nhà nơi hai cô gái xấu xí và một cô gái dơ dáy, lem luốc đang ngồi kia mà cứ thế tiến lên. Ôi không, không phải là hoàng tử đấy chứ.
Vẻ đẹp hình thể, tính cách hay sự sạch sẽ đều không phải là thứ anh ta quan tâm. Cái anh ta cần chính là bàn chân xỏ vừa chiếc giày. Cô bé lọ lem cũng chẳng quan tâm điều gì cả. Chỉ cần đó là điều hoàng tử muốn, cô sẽ cứ thế làm theo.
“Và họ đã sống hạnh phúc bên nhau suốt đời”, truyện nói vậy. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.
***
Chúng ta thường chỉ mới đi đến được nửa câu chuyện và không biết được cái kết thực sự. Trong truyện cổ tích. Trong lịch sử nhân loại. Các câu chuyện vẫn liên tục tiếp diễn. Cỡ giày chỉ là điểm khởi đầu thủ đoạn để đạt được tình yêu, nhưng có thể cô bé lọ lem đã vui vẻ chấp nhận thủ đoạn ấy, ai mà biết được? Đã có biết bao cuộc hôn nhân giữa hai người xa lạ có khởi nguồn như thế mà vẫn sống hạnh phúc, có thể hoàng tử và cô bé lọ lem cũng đã sống hạnh phúc trọn đời bên nhau cùng với hàng ngàn đôi giày.
Do đây là một câu chuyện cổ tích dành cho trẻ em, nên tôi sẽ chấp nhận mọi phiên bản trong năm trăm phóng tác của tác phẩm mà mọi người đều biết này. Bởi mỗi phiên bản đều có một người phụ nữ can đảm, năng động, biết nắm thế chủ động và sẵn sàng làm tất cả để giải phóng mình khỏi kiếp nô lệ, bị áp bức. Cô ấy không chỉ ngồi yên một chỗ. Cô ấy biết mình có sự thanh cao, hiểu rõ những người thân sống bên cạnh cô ấy là những kẻ đê tiện, và cô ấy cũng không trông mong vào bất kỳ người nào khác sẽ hành động giúp cô thoát ra khỏi hoàn cảnh của mình.
Trong tất cả các phóng tác của châu Âu, cô bé lọ lem tìm kiếm điều kỳ diệu bằng chính trí thông minh và bằng những kỷ niệm ngọt ngào với người mẹ quá cố. Không thể phủ nhận cô bé lọ lem là một người may mắn, và cô ấy xứng đáng được như thế. Ở đoạn cuối câu chuyện, cô đã xông tới chỗ chiếc giày, hùng hồn nói: “Đây là chiếc giày của tôi, để tôi đi thử cho mọi người xem”. Cô còn tha thứ cho hai người chị kế và tìm cho họ hai người chồng thuộc dòng dõi quý tộc.
Về sự may mắn mà cô bé lọ lem có được, chúng ta phải hiểu rằng không phải ai cũng có được, dù họ xứng đáng được nhận hơn cả cô ấy.
Phiên bản truyện với một cô bé lọ lem thụ động, không tự bảo vệ được mình và chỉ biết há miệng chờ sung rụng chính là một liều thuốc độc.
Ngay cả Chúa trời cũng chỉ sẵn sàng giúp đỡ những người biết tự cứu lấy mình. Và tất cả những ai đã giúp đỡ những người vô gia cư khốn khổ chính là hình tượng của bà tiên đỡ đầu. Để nhấn mạnh rằng mỗi người đều có một vị trí nhất định và hãy cố gắng để đạt được vị trí đó. Để truyền sự tự tin giúp những người khác đạt được mục tiêu của mình.
Làm được những điều trên là chúng ta đã biến những câu chuyện cổ tích thành hiện thực.
Theo “Góc nhìn của người thông thái”
First News phát hành
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn