Jayaprakash kể rằng mình gặp Sunitha lần đầu vào năm 2004 và anh đã lập tức yêu đơn phương cô gái này. Dù từng có thời gian xa cách, không chơi với nhau nhưng Jayaprakash chưa bao giờ quên được Sunitha, kể cả khi hai người tốt nghiệp cấp ba rồi bước chân vào đại học.
“Vào năm 17 tuổi, khi cô học sinh mới bước qua lớp học, tôi đã không thể ngừng nhìn chằm chằm. Tôi chưa bao giờ thấy ai giống cô ấy cả. Theo thời gian, chúng tôi trở thành bạn bè nhưng trái tim của tôi vẫn nhói đau mỗi khi thấy cô đi cùng người khác. Thế rồi tôi cố gắng trở nên xa cách, ngừng nói chuyện mà cô ấy cũng không biết tại sao”, Jayaprakash kể lại.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Sunitha chuyển đến Bangalore rồi đến năm 2011, Jayaprakash bất ngờ nhận được điện thoại của bạn cũ.
“Trái tim tôi bắt đầu đập loạn y hệt như năm 17 tuổi. Cuộc gọi chỉ kéo dài 2 phút nhưng đối với tôi, nó giống như vĩnh hằng. Sau đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, chỉ là cuộc sống làm cả hai bận rộn”, Jayaprakash nhớ lại thời điểm nhận được điện thoại của Sunitha.
Đến tháng 11/2011, chàng trai được một người bạn thân của cả hai báo tin rằng Sunitha bị tai nạn xe hơi. Ban đầu, anh nghĩ đó là một cuộc tai nạn nhỏ bởi cô bạn vẫn trả lời điện thoại, chỉ là giọng nói bị biến đổi.
Mãi hai ngày sau, lúc đến thăm tại bệnh viện, Jayaprakash mới choáng váng phát hiện mọi chuyện cực kỳ tồi tệ. Đối diện anh là một cô gái khuôn mặt méo mó, biến dạng, không có tóc, không có mũi, không có miệng, không có răng và đi bộ như bà lão 90 tuổi. Trái tim như tan vỡ, Jayaprakash cũng nhận ra mình yêu Sunitha vô cùng.
Tối hôm đó, chàng trai lập tức gửi cho cô bạn một tin nhắn với nội dung: “Anh là người duy nhất có thể chăm sóc em. Anh yêu em. Hãy kết hôn với nhau nhé!”. Sau khi nhận được tin nhắn, Sunitha đã gọi điện lại và Jayaprakash ngỏ lời cầu hôn một lần nữa. Đáp lại, cô gái chỉ cười nhưng cũng không nói không.
Sau hôm ấy, Jayaprakash chuyển hẳn tới Bangalore để chăm sóc Sunitha, kể cả khi cô tiến hành phẫu thuật. Tháng 1/2014, cặp đôi kết hôn trong tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.
“Có những người hỏi tại sao chúng tôi lại tổ chức một đám cưới ngay lúc này. Họ thậm chí còn yêu cầu cô ấy không nên có con bởi khuôn mặt biến dạng có thể ảnh hưởng đến diện mạo của thai nhi. Mọi người vẫn nhìn cô ấy với sự thương hại và nghĩ rằng tôi đã làm một điều vĩ đại bằng cách tổ chức hôn lễ. Nhưng thực tế là tôi đã kết hôn với tình yêu của cuộc đời mình, cuộc sống của tôi cũng thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Hiện tại, chúng tôi đã có hai đứa trẻ và những buổi sáng luôn luôn tuyệt vời khi thức dậy cùng nhau. Tình yêu không phải là khuôn mặt, những điều kiện áp đặt hay vẻ bề ngoài. Đó là sự kết nối của linh hồn. Và tôi cho rằng điều đó là chính xác”, Jayaprakash khẳng định.
Tác giả: Trà Xanh Theo Dailymail
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn