Từ bỏ ma túy, trở thành ông chủ triệu phú

Thứ ba - 08/11/2016 01:54
Sa chân vào ma túy, Nguyễn Văn Quang thị trấn Quỹ Nhất (Nghĩa Hưng, Nam Ðịnh) đã đập nát đi tất cả. Anh đã nhận ra rằng nó chính là thủ phạm khiến mình trở thành “người cha đáng chết”, “người con bất hiếu”…


Nhìn phong thái, cách trò chuyện đĩnh đạc chẳng ai nghĩ một thời anh từng là con nghiện khét tiếng khắp thị trấn Quỹ Nhất. Giới anh chị, dân chơi bời chẳng ai còn lạ gì đến cái tên “Công tử mộc què”. Nguyễn Văn Quang sinh ra trong một gia đình có điều kiện, anh bập vào ma túy như thể một thú chơi thông thường, giải trí. 

Trước đây thị trấn Quỹ Nhất nổi tiếng là nơi ăn chơi, là địa bàn nóng nhất về các tệ nạn xã hội, đặc biệt là ma túy. Trong danh sách của giới ăn chơi, nổi lên cái tên Nguyễn Văn Quang, hay còn gọi là “công tử mộc què”. Quang khét tiếng là tay chịu chơi nhất khu vực, sẵn sàng bao thầu cả đám bạn bè chơi xả láng hàng trắng, hàng đen thâu đêm suốt sáng.

“Giá mà không đua đòi, chơi bời thì đâu có đến nỗi nào. Thôi thì cũng may mình còn sống, còn phấn đấu làm ăn nuôi gia đình”. Cái tên “công tử mộc” bởi Quang sinh ra trong một gia đình 3 đời làm nghề mộc. Còn chữ “què” là do anh bị dị tật bẩm sinh ở chân nên giới giang hồ đặt cho biệt danh là “công tử mộc què”. 

Hai mươi năm trước, gia đình Quang được xếp vào hàng giàu có ở thị trấn Quỹ Nhất. Gia đình anh sở hữu một xưởng mộc có truyền thống lâu đời, khi ấy Quang là người thừa kế cơ ngơi đó. Ngay từ khi sinh ra Quang đã được cha mẹ chiều chuộng, sống trong nhung gấm. Dù vậy anh vẫn được rất nhiều người yêu quý vì sống hòa nhã và rất lễ phép, trước sau.

Từ bỏ ma túy, trở thành ông chủ triệu phú
Anh Nguyễn Văn Quang tại cơ sở mộc của mình.

Thế rồi, tương lai đẹp như mơ ấy bỗng dưng nhòa đi cùng khói thuốc phiện. Sẵn tiền trong người Quang bắt đầu mải mê theo bạn xấu, đắm mình vào những cuộc “bay đêm” không biết trời đất. Công việc xưởng gỗ của cha mẹ để lại cũng bỏ bê, gia đình cũng chẳng màng, miên man trong thế giới ảo. 

Cho đến hôm nay mọi người vẫn còn nhớ như in hình ảnh Nguyễn Văn Quang khi ấy. Anh là một trong những tay chơi nhất nhì khu vực. Nếu cuộc “bay đêm” nào thiếu cái tên “công tử mộc què” là coi như thiếu gia vị. Anh luôn là người đứng đầu trong các sự kiện tụ tập. Anh có thể bao tất đàn em, bạn chơi cả một chầu rượu tới bến, chơi thuốc thả ga. Được cho thuốc chơi, chẳng mấy chốc Quang có tiếng nói trong giới, “anh em bạn” nghiện bao quanh, chỉ cần nịnh câu lọt tai là Quang vung tiền cho tiêu vặt. 

“Lúc đó tôi có tiếc gì anh em bạn nghiện đâu, thích là vung cho ngay. Chúng nó cứ nịnh nọt dăm ba câu là lại cho ngay, hoặc “thầu” cho bay hết đêm. Các em biết rồi đấy, dân nghiện mà, cứ cho một ít thì sẽ được phong thành thánh. Khi ấy cái tên Quang “què” oách lắm, nhắc đến là chúng nó phải nể sợ vì độ chịu chơi của mình”. Quang kể lại.

Cho đến bây giờ anh cũng không hiểu nổi mình, vì sao lại bập vào ma túy dễ dàng đến vậy. Khi mới bập vào anh chỉ bết rằng đó là một loại thuốc hút vào trong người thấy lâng lâng, mê mệt và rất có phấn khích sau những giờ làm việc cật lực ở xưởng mộc. “Nói thật lúc đó những người lao động ở quê như bọn tôi chẳng ai hiểu ma túy nó là thứ thuốc độc, hút rồi nghiện, chết người. Cứ thấy thế là hút, rồi nghiện lúc nào chẳng ai hay”. Quang chua chát nói.

Trước khi lao vào “cái chết trắng” Nguyễn Văn Quang được đánh giá là người có năng lực, tiếp quản rất nhanh cơ ngơi 3 đời để lại. Chỉ sau 1 thời gian ngắn, xưởng mộc sau khi được anh đứng lên làm chủ đã nhanh chóng làm ăn thuận lợi và khá phát đạt. Được thừa hưởng đức độ lễ giáo của gia đình, anh sớm tạo dựng được sự nghiệp, ngày đó anh có tham vọng mở rộng xưởng mộc để bá chủ cả vùng. 

Chẳng khó khăn gì anh cưới được người con gái mình yêu thương cùng thôn. Có gia đình, anh chăm chỉ sớm hôm, một mình cáng đáng tất cả công việc. Anh hào hứng, hăm hở chọn gỗ, soạn gỗ, rồi chạy ngược chạy xuôi khắp các tỉnh lấy hàng, tìm mối bán. 

Nhưng có lẽ chính vì đi lại nhiều, giao du nhiều nên con đường đến với nghiện ngập cũng ngắn hơn. Ma túy đã khiến anh tan cửa nát nhà, chịu cảnh “lên voi xuống chó” chỉ trong chớp mắt. Cơ nghiệp tan tành, tật thì mang trong người. Vợ con nheo nhóc, đã có lúc anh định tìm đến cái chết để giải thoát. Nhiều lần anh ôm vợ con mà nói “mình là thằng nghiện đáng chết”. 

Anh còn nhớ như in cái ngày mình bị đưa lên trại cai nghiện, đó cũng là ngày anh nhận tin con trai thứ 2 đỗ vào trường cấp ba của huyện. “Cứ nghĩ mình dính vào nghiện ngập, gia đình tan nát thì con cái sẽ không còn tâm trí đâu mà học. Ai ngờ, ngày tôi lên trại cai nghiện thì vợ báo tin con nó đỗ cấp ba. Lúc đó thực sự thấy mình thật xấu hổ, là người cha tồi tệ. Chỉ muốn lao đầu vào đâu mà chết đi. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi thấy vợ con không gục ngã vì mình thì mình phải sống sao cho thật tốt để xứng đáng với điều đó. Phải làm lại cuộc đời để chuộc lỗi với gia đình đã bị chính tay mình hủy hoại”.

Anh Quang tâm sự: “Cũng gần 10 năm trôi qua, biết bao lần khốn khổ vì nợ, rồi áp lực công việc. Cũng may là có vợ ở bên, động viên rồi đồng cam cộng khổ nên tôi mới vượt được qua. Cách đây 4 năm, thằng con cả đỗ Đại học Thủy Lợi, tôi như người nằm mơ vậy. Giá mà cuộc đời không bị vấp ngã chắc gia đình tôi đã khá hơn thế này nhiều rồi”.

Phong Anh

Tác giả: Phong Anh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây