Tôi nói: “Tommy, cho trẻ em vay tiền là một trong những mục đích của ta. Và cho đến lúc này thì tất cả trẻ em đều phải trả lại tiền cho ta đấy. Thế cháu muốn làm gì nào?”.
Cậu bé trả lời: “Từ lúc bốn tuổi, cháu đã mong muốn mình có thể mang lại hòa bình cho thế giới. Cháu muốn làm một miếng đề can dán càng xe có ghi: “HÒA BÌNH! XIN HÃY MANG LẠI HÒA BÌNH CHO THIẾU NHI CHÚNG CHÁU” được ký tên ‘Tommy’ ạ”.
Tôi nói: “Ta có thể giúp cháu việc này đấy”. Cậu bé cần 454 đô-la để làm ra một ngàn miếng đề can dán càng xe. Quỹ Tự Do Kinh Doanh Dành Cho Trẻ Em của Mark Victor Hansen đã ký một chi phiếu cho chủ nhà in để in những miếng đề can này. Bố của Tommy nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu thằng bé không thể trả nợ thì ngài có xiết nợ chiếc xe đạp của nó không?”
Tôi trả lời: “Không, mỗi đứa trẻ sinh ra đều có tính trung thực, đạo đức cũng như các nguyên tắc xử thế. Chúng phải được chỉ dạy thêm nhiều điều khác nữa. Tôi tin cậu bé sẽ trả lại tiền cho chúng tôi”. Nếu con bạn trên chín tuổi, hãy để chúng l-à-m v-i-ệ-c k-i-ế-m t-i-ề-n cho một người nào đó trung thực, có đạo đức cũng như các nguyên tắc xử thế để chúng sớm học được những nguyên tắc sống.
Chúng tôi đưa cho Tommy tất cả những cuộn băng sang lại của tôi. Cậu bé đã nghe mỗi cuộn băng hai mươi mốt lần và hiểu thấu đáo tài liệu này. Trong một cuộn băng có ý: “Luôn bắt đầu bán cho cấp cao nhất”. Tommy thuyết phục cha chở cậu đến nhà của Ronald Reagan. Tommy nhấn chuông và người gác cổng ra mở cửa. Tommy đã trình bày một bài thuyết trình bán hàng dài hai phút hết sức cuốn hút về miếng đề can dán càng xe của mình. Người gác cổng lấy 1,5 đô-la trong túi ra đưa cho Tommy và nói: “Đây này, ta muốn có một cái. Đợi đó và ta sẽ báo với cựu Tổng thống”.
Tôi hỏi: “Tại sao cháu muốn ông ấy mua vậy?”. Cậu bé nói: “Chú nói trong đoạn băng là hãy mời mọi người mua mà”. Tôi nói: “Ta đã nói thế. Ta có nói. Đúng là do ta”. Cậu bé gửi một miếng dán cho Tổng thống Mikhail Gorbachev cùng với hóa đơn 1,5 đô cho Quỹ U.S.
Tổng thống Gorbachev đã gửi lại cho cậu bé 1,5 đô cùng một tấm hình với lời đề tặng: “Hãy nỗ lực vì hòa bình, Tommy” rồi ký tên “Tổng thống Mikhail Gorbachev”. Vì tôi thích sưu tập chữ ký nên tôi bèn nói với Tommy: “Ta sẽ đưa cho cháu 500 đô để đổi lấy bút tích của Tổng thống Gorbachev nhé”.
Cậu bé trả lời: “Không, cám ơn chú Mark”. Tôi lại nói: “Tommy, ta là chủ vài công ty. Khi cháu lớn, ta sẽ thuê cháu nhé”.
Cậu bé hỏi lại: “Chú đùa à?”. “Khi cháu lớn, cháu sẽ thuê lại chú đấy.” Số báo ngày Chủ nhật của tờ Orange County Register có đăng một đoạn viết tóm tắt về câu chuyện của Tommy. Ký giả Marty Shaw đã phỏng vấn Tommy trong sáu giờ và viết một bài thật ấn tượng. Marty hỏi Tommy nghĩ gì về ảnh hưởng của cậu đối với hòa bình thế giới. Tommy trả lời: “Cháu nghĩ cháu vẫn chưa đủ lớn; cháu nghĩ người ta phải tám hoặc chín tuổi thì mới ngăn được tất cả những cuộc chiến tranh trên thế giới này ạ”.
Marty lại hỏi: “Người hùng của cháu là ai thế?”.
Cậu bé trả lời: “Bố cháu, George Burns, Wally Joiner và Mark Victor Hansen”. Tommy có nhận thức tốt về những người mà cậu cảm phục.
Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ công ty Hallmark Greeting Card. Người nhượng quyền của công ty Hallmark đã gửi fax bản sao của tờ Register cho tôi. Họ có tổ chức một buổi hội nghị ở San Francisco và muốn Tommy đến nói chuyện. Sau cùng họ cũng biết được Tommy đã đề ra chín mục tiêu cho riêng mình:
Hallmark muốn công ty của tôi - chương trình Xem Ai Đang Nói Này- hẹn trước Tommy đến nói chuyện. Mặc dù buổi nói chuyện đã không diễn ra vì thời hạn hai tuần là quá ngắn, nhưng cuộc trao đổi giữa tôi, Hallmark và Tommy lại khá vui vẻ và có tác động mạnh mẽ.
Joan Rivers cũng đã mời Tommy Tighe tham dự vào một chương trình truyền hình của cô. Có ai đó đã fax cho cô bản sao của bài phỏng vấn về Tommy trên tờ Register. Joan nói: “Tommy, cô là Joan Rivers, và cô muốn cháu tham gia vào chương trình ti-vi được hàng triệu người đón xem của cô”.
“Tuyệt quá!” - Tommy trả lời. Dù cậu bé chẳng hề biết gì về cô ấy cả. “
Cô sẽ trả cho cháu 300 đô.” - Joan nói.
“Tuyệt thật!” – Tommy nói. Nghe tới nghe lui và hiểu rõ những cuộn băng Làm giàu từ chính mình của tôi, Tommy tiếp tục thuyết phục Joan: “Cháu chỉ mới tám tuổi, vì vậy cháu không thể đến một mình được ạ. Cô có thể trả thêm cho mẹ cháu được không hả cô Joan?”. “Được chứ!” – Joan đồng ý.
“À mà cháu vừa mới xem chương trình Cuộc sống của những người giàu và nổi tiếng và thấy có nói cô sẽ ở trong tòa nhà Trump Plaza khi cô đến New York. Cô có thể làm được điều đó, phải không cô Joan?”
“Ừ.” – Joan trả lời. “Chương trình cũng cho biết khi đến đó, cô cũng sẽ ghé thăm tòa nhà Empire State và tượng Nữ thần Tự do. Cô có thể cho cháu vé được không ạ?”
“Ừ...” “Tuyệt quá. Cháu có nói với cô rằng mẹ cháu không thể lái xe chưa nhỉ? Vậy chúng ta có thể đi bằng chiếc limo của cô được chứ ạ?”
“Được thôi.” – Joan trả lời.
Tommy bước ra sân khấu của chương trình The Joan Rivers Show và đã tạo được ấn tượng mạnh với Joan, nhân viên trường quay, khán giả ở trường quay cũng như khán giả đang xem chương trình qua màn ảnh. Cậu bé rất bảnh, rất thu hút, tự tin và là một người năng động tuyệt vời. Cậu kể những câu chuyện lôi cuốn và thuyết phục đến mức khán giả đã móc tiền túi để mua ngay miếng đề can dán càng xe.
Vào cuối chương trình, Joan hỏi: “Tommy, cháu có thật sự nghĩ rằng miếng đề can dán càng xe của cháu sẽ mang lại hòa bình cho thế giới không?”.
Với nụ cười rạng rỡ, Tommy phấn khởi trả lời: “Cháu đã làm việc này được hai năm rồi đấy. Cháu làm tốt đấy chứ, cô có nghĩ vậy không ạ?”.
- Mark Victor Hansen
Cho đến giờ, Tommy đã bán được hơn 10.000 miếng đề can dán càng xe và đã tốt nghiệp Đại học California, Santa Barbara. Cậu sắp bắt đầu học chương trình thạc sĩ tâm lý và cậu vẫn tiếp tục bán đề can dán càng xe cho tới tận ngày hôm nay.
Trích sách “Chicken Soup Sống với ước mơ”
Sách do First News thực hiện
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn