Nữ ca sĩ cho biết, chị nghe tin người anh trong nghề ra đi đầy đau đớn lúc 2 giờ sáng, khi đang đi diễn ở TPHCM. Chị bàng hoàng vô cùng, cả đêm không thể chợp mắt được.
Dù theo kế hoạch, công việc của chị phải tới chiều ngày 21/2 mới xong nhưng chị quyết định đổi lịch để về Hà Nội trong hôm nay, hòng kịp nhìn mặt người đồng nghiệp của mình lần cuối.
“Anh là người nghệ sĩ tôi trân trọng về tài năng và đức độ. Nhớ lại 16 năm trước, khi đó tôi còn là cô sinh viên mới “chân ướt, chân ráo” bước vào Nhạc viện, đi hát quán gặp anh Vũ Mạnh Dũng. Khi đó anh Dũng cũng chưa trở thành nghệ sĩ Opera nổi tiếng của Việt Nam như bây giờ.
Vai trò khi đó của anh là nhạc công đệm đàn cho ca sĩ hát. Tôi vẫn luôn nhớ hình ảnh cặm cụi, chăm chỉ của anh trong công việc. Anh luôn dịu dàng chỉ bảo đàn em non nớt. Anh không bao giờ phàn nàn những khó khăn trong công việc, dù trời mưa gió, quán chẳng có khách, chủ vẫn bắt làm. Mỗi lần ca sĩ chúng tôi buồn bã, không có cảm xúc để hát… anh đã nhẹ nhàng động viên: “Cố lên em, em hát rất hay và anh sẽ vừa là khán giả, vừa đệm đàn cho em hát”.
Anh Vũ Mạnh Dũng đã dạy tôi bài học đầu tiên của người nghệ sĩ là dù trong hoàn cảnh nào, dù chỉ còn một khán giả lắng nghe mình hát thì ta vẫn phải hát bằng tất cả trái tim.
Rồi thời gian vùn vụt trôi qua, anh bận rộn học hành và công việc biểu diễn tại Nhà hát Nhạc Vũ Kịch Việt Nam, tôi cũng bận rộn học hành và thi thố các cuộc thi.
Có lần, anh em gặp nhau tại trường Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam, tôi ngỡ ngàng hỏi anh: “Anh cũng là ca sĩ, anh hát Opera sao trước đây em không biết, em tưởng anh chỉ đệm đàn thôi ạ? Em ngưỡng mộ anh quá…”, anh em trò chuyện, tay bắt mặt mừng, rôm rả đủ chuyện. Anh em vẫn yêu quý nhau như ngày nào, rồi anh với tôi lại mỗi người một ngả.
Thời gian không gặp anh nhiều như trước. Thi thoảng gặp nhau trên sân khấu của một chương trình nghệ thuật nào đó, tôi cũng chỉ kịp chào anh, chụp với anh vài kiểu ảnh kỉ niệm rồi lại tất tưởi cho những tiết mục tiếp theo nên không có nhiều thời gian trò chuyện.
Nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự nhẹ nhàng, khiêm nhường, cần mẫn, khát khao và đầy nhiệt huyết của anh trong công việc. Điều này không phải dễ tìm thấy đối với những nghệ sĩ trẻ hiện nay. Anh Vũ Mạnh Dũng đã sống một cuộc đời thật đẹp đẽ. Tôi cầu mong anh sẽ tới được một nơi tốt đẹp hơn. Một thế giới không có thiên tai, dịch bệnh, chiến tranh… nơi đó chỉ có tình yêu thương và những âm thanh tuyệt vời của âm nhạc!”.
NSƯT Trần Lực - người đã có một thời gian làm việc chung với nghệ sĩ Vũ Mạnh Dũng cũng chia sẻ rằng, thời điểm dựng vở Opera “Người tạc tượng” của cố nhạc sĩ Đỗ Nhuận, nghệ sĩ Vũ Mạnh Dũng là trợ lý số một của anh trong quá trình dựng vở. Ngoài việc hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình, nghệ sĩ Vũ Mạnh Dũng còn chăm lo tới các thành viên trong đoàn ca.
“Khi xếp lịch tập, Dũng luôn nghĩ tới các đồng nghiệp, tránh các giờ mọi người bận dạy thêm, biểu diễn thêm... để mọi người toàn tâm hoàn thành vai diễn. “Người tạc tượng” vì thế mà thành công mỹ mãn. Dũng có tố chất làm người lãnh đạo tốt.
Nghe tin Dũng ra đi mãi mãi mà tôi sốc quá. Dựng xong “Người tạc tượng”, công việc quá bận nên anh em không gặp nhau, định ra tết gọi điện cho Dũng để tụ tập anh chị em đoàn ca ngồi với nhau một bữa, vậy mà...”, NSƯT Trần Lực xót xa.
Hà Tùng Long
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn