Sophie Clayton, 26 tuổi, bị chảy máu cam vào tháng 11/2019, gây ra một rối loạn hiếm gặp ngắt kết nối não của cô với hệ thống thần kinh. Trong vài phút ngắn ngủi, Sophie đã quên mất mã pin điện thoại của mình, quên mất ngày tháng và cả tên của chính cô trước khi được đưa tới bệnh viện.
Và trong quãng thời gian hồi phục, Sophie không có chút hồi ức nào về người bạn trai 2 năm rưỡi của mình tên Jonathan Wilson, 26 tuổi. Vì vậy, giống như bộ phim nổi tiếng "50 lần hẹn đầu tiên", Jonathan đã phải hẹn hò với Sophie lại từ đầu.
Ban đầu, Jonathan đã làm một album ảnh cho Sophie như một cách gợi lại những khoảnh khắc quan trọng trong mối quan hệ của hai người. Sau đó, Jonathan đưa Sophie đến địa điểm đặc biệt ở Kew Gardens, phía Tây Nam London, nơi anh từng hỏi cô xem có muốn làm bạn gái của mình không. Dần dần, Sophie đã lấy lại được cuộc sống trước đây và nói rằng mình yêu Jonathan một lần nữa.
"Bạn bè của tôi nói rằng mối quan hệ của chúng tôi giống như bộ phim "50 lần hẹn đầu tiên" và tôi chắc chắn có thể thấy sự tương đồng. Khi mọi thứ xảy ra, tôi cảm thấy sốc, bối rối và buồn khi biết mình đã quên mọi thứ và đặc biệt là không biết tại sao.
Tôi cảm thấy buồn vì bản thân đã mất 26 năm ký ức, khiến tôi không thể trở thành chính mình, nhưng tôi cũng mong muốn có thể tạo ra những ký ức mới bên những người tôi yêu.
Tôi lại yêu Jonathan lần nữa, điều đó thật đáng yêu. Mặc dù tôi buồn vì đã quên tất cả những điều từng làm trước đây nhưng cảm giác thật đặc biệt khi nhìn thấy mọi thứ trở thành lần đầu tiên với Jonathan. Mới hôm nọ, anh ấy đưa tôi ra bãi biển và nó vẫn như lần đầu tiên - thật tuyệt vời", Sophie chia sẻ.
"Tôi không thường bị chảy máu cam và tôi không nghĩ việc đó thực sự có gì đáng lo ngại. Mũi tôi bị chảy máu khoảng 15 đến 20 phút và lúc đó tôi đang đợi mẹ trong bếp để cầm máu thì máu đột nhiên chảy ra ở cả mắt trái của tôi.
Mẹ tôi ngồi xuống sàn bếp và phía thân trái của tôi hoàn toàn yếu ớt. Bà ấy đã gọi điện cho xe cứu thương vì nghĩ rằng tôi bị đột quỵ và tôi đã hỏi mẹ điện thoại của mình để có thể gọi cho nơi làm việc báo rằng tôi sẽ không thể đến.
Mẹ đưa cho tôi điện thoại và tôi nhập mã pin để mở khóa màn hình nhưng tôi không thể nhớ các con số - tâm trí tôi trống rỗng. Khi xe cứu thương đến vài phút sau, tôi vẫn đang cố nhớ và họ hỏi tôi một vài điều như ngày hôm đó là ngày nào nhưng tôi không thể nói với họ. Tôi thậm chí không thể nhớ tên mình là gì khi họ hỏi tôi - điều đó thật đáng sợ", Sophie nói thêm.
Trà Xanh
Theo LB
Nguồn tin: http://dantri.com.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn